Liu ý: - Mọi sao chép phải ghi rõ nguồn và tác giả;
- Nói tục chưởi bậy hông được hoan nghinh.
Vưỡn chưa đến ngày Người Nhà Quê đem thằng Bười về thăm vợ, thăm cái Nhôn cái Nhồn.
Cái Nhôn cái Nhồn khỏe dồi, ngày càng đỏ da thắm thịt, thì vợ Người Nhà Quê lại càng nhớ chồng, nhớ thằng Bười bồn chà bồn chồn, bồn là bồn l.`n...
Mấy hôm dồi, Ông Dời ác lại tương cho đợt rét đất khô cây héo. Đêm lạnh trằn trọc, nhớ thằng Bười hông ngủ được, vợ Người Nhà Quê gói ghém yêu thương gưởi cho chồng:
Ở nơi xa, đêm nào Người Nhà Quê cũng nằm ngong ngỏng nhớ mẹ con cái Nhôn cái Nhồn đến bứt rứt chân tay, đờ đẫn đẫn đờ...
Nhận được thơ, hiểu cái sự nhớ đứng nhớ ngồi bồn chà bồn chồn của vợ, Người Nhà Quê lập tức meo về:
Nhận được thơ chồng, vợ Người Nhà Quê ở nhà càng yên tâm... công tác, một lòng chăm lo săn sóc bẩu vệ cái Nhôn cái Nhồn. Ngày lại ngày, cửa... nhà im ỉm đóng kín, quyết chờ ngày Người Nhà Quê về mới rộng mở.
Tình cảm nhà quê thật là mộc mạc đơn sơ, yêu đương nhà quê thật là loãng mạn, chưn thành!
Anh cũng mong cho chóng đến tháng 8 mát giời, cho Người Nhà Quê được đem thằng Bười về thăm nhà, được thỏa thê cái... giọng nói của vợ suốt ngày!
Há há há!
- Nói tục chưởi bậy hông được hoan nghinh.
(Chiện dất tào lao đọc cho vui, xả chét, có thể có thật mà cũng có thể chỉ là hư cấu. Bạn đọc hông nhất thiết phải tưởng tượng suy diễn nhiều, hại thận.)
Xem Nhà quê chất phác thật thà #1 ở đây.
(Ảnh chỉ có tính chất minh họa. Anh chôm ở đây.
http://nguyentl.free.fr/Public/Frassati/Nguoi_thuong_1955_2.jpg)
Mãi vưỡn chưa đến tháng 8 mát Dời!http://nguyentl.free.fr/Public/Frassati/Nguoi_thuong_1955_2.jpg)
Vưỡn chưa đến ngày Người Nhà Quê đem thằng Bười về thăm vợ, thăm cái Nhôn cái Nhồn.
Cái Nhôn cái Nhồn khỏe dồi, ngày càng đỏ da thắm thịt, thì vợ Người Nhà Quê lại càng nhớ chồng, nhớ thằng Bười bồn chà bồn chồn, bồn là bồn l.`n...
Mấy hôm dồi, Ông Dời ác lại tương cho đợt rét đất khô cây héo. Đêm lạnh trằn trọc, nhớ thằng Bười hông ngủ được, vợ Người Nhà Quê gói ghém yêu thương gưởi cho chồng:
Biên thơ thăm bố thằng Bười
Gưởi nhời thăm hỏi đến người xa xôi
Gưởi nhời thăm hỏi đến người xa xôi
Đận nầy rét quá mình ơi,
Ở nhà em nhớ thằng Bười diết da
Nhớ ngày mình chửa đi xa
Cửa... nhà nhộn nhịp hết ra lại vào!
Em mong ngày ấy biết bao
Cửa... mình rộng mở cho anh vào anh ra...
Có mỗi cái cửa... nhà thôi, mờ vợ Người Nhà Quê chỉ mong sao có người về, để đẩy vào kéo ra, vào vào ra ra cho sướng... cửa vui nhà...Ở nhà em nhớ thằng Bười diết da
Nhớ ngày mình chửa đi xa
Cửa... nhà nhộn nhịp hết ra lại vào!
Em mong ngày ấy biết bao
Cửa... mình rộng mở cho anh vào anh ra...
Ở nơi xa, đêm nào Người Nhà Quê cũng nằm ngong ngỏng nhớ mẹ con cái Nhôn cái Nhồn đến bứt rứt chân tay, đờ đẫn đẫn đờ...
Nhận được thơ, hiểu cái sự nhớ đứng nhớ ngồi bồn chà bồn chồn của vợ, Người Nhà Quê lập tức meo về:
Biên thơ thăm mẹ cái Nhôn
Nhớ mình mới cả cái Nhồn biết bao
Cả ngày bứt rứt cồn cào
Thằng Bười ngong ngỏng nôn nao bồn chồn
Mong gặp cái Nhôn cái Nhồn
Đêm nằm thèm lắm cái... giọng thân quen...
Mặc cho bạn bè dủ... dê, Người Nhà Quê quyết hông đem thằng Bười la cà lèng phèng nơi đèn mờ đèn tỏ, có bâu nhiêu đều dành dụm cho đến tháng 8 mát giời...Nhớ mình mới cả cái Nhồn biết bao
Cả ngày bứt rứt cồn cào
Thằng Bười ngong ngỏng nôn nao bồn chồn
Mong gặp cái Nhôn cái Nhồn
Đêm nằm thèm lắm cái... giọng thân quen...
Phải đem thằng Bười đi làm ăn xa, Người Nhà Quê nhớ lắm, thèm lắm mọi
thứ ở nhà, đêm nằm thèm đến cả... giọng nói âu yếm quen thuộc của vợ bên
tai...
Nhận được thơ chồng, vợ Người Nhà Quê ở nhà càng yên tâm... công tác, một lòng chăm lo săn sóc bẩu vệ cái Nhôn cái Nhồn. Ngày lại ngày, cửa... nhà im ỉm đóng kín, quyết chờ ngày Người Nhà Quê về mới rộng mở.
Tình cảm nhà quê thật là mộc mạc đơn sơ, yêu đương nhà quê thật là loãng mạn, chưn thành!
Anh cũng mong cho chóng đến tháng 8 mát giời, cho Người Nhà Quê được đem thằng Bười về thăm nhà, được thỏa thê cái... giọng nói của vợ suốt ngày!
Há há há!
Ô, hoá ra Người Nhà Quê chất phác thật thà
đây quê Hưng Yên à?
Bần ăn thì ngon nhưng ngửi thì đúng là chỉ
muốn lôn vào tường thôi anh Cẩm nhở?
UI...em đau bụng vì cừi rùi nè, bắt đền Anh Cẩm đó.hí hí
Đây lày đây lày, nhà guê phải như 3ZAI thế lày lày:
Thư này ông phủ gửi về quê
Nhắn nhủ cô bây chớ ngứa nghề
Kinh kỳ ông giữ thằng CỦ LẲNG
Quê nhà cô giữ cái TRAI HE
Vẫn còn tim híp như hang thỏ
Hay đã toang toàng tựa lỗ trê?
cv tốt chứ ạ, ngày mới với nhiều niềm vui !
Bài này tuần tới em bứng về nhà em được không anh? Dạo nầy em chẳng viết lách được khỉ gì cả anh ơi!
Em nhớ anh nhiều lắm, em thề...
Bười Nhồn xa cách chăn bông nên buồn
Lâu quá anh không qua thăm em, nhớ anh bồn chà bồn chồn.....
Cái dưới này chắc quen thuộc rùi, cứ paste đại lên đây nhâm nhi cho đỡ nhớ Cẩm hú hú hí hí:
Có Một Anh Nông Dân Mới Cưới Vợ Được Mấy Ngày Đã Có Công Chuyện Bận Phải Đi Ngay. Sau vài Tháng Bà Vợ ở Nhà Mới Gửi Bức Thư Với Nội Dung Như Sau: "Đám ruộng hai bờ ở đầu hông Lâu ngày không cấy vẫn để không Nước non vẫn đủ cỏ mọc tốt Nhờ người cấy hộ có được không" Ông chồng đọc xong trả lời: "Đám ruộng hai bờ là của ông Cho dù không cấy vẫn để không Mùa này không cấy chờ mùa khác Nhờ người cấy hộ chết với ông" Đọc thơ của ông chồng; bà vợ nóng lòng quá nên gửi tiếp: "Ruộng để lâu ngày cứ bỏ không Hạ đi Thu đến sắp lập đông Cỏ xanh cũng lạnh dần khô héo Thợ cầy đầy rẫy chẳng tính công" Ông chồng trả lời tiếp: "Biết là lâu ngày ruộng trống không Cỏ dại um tùm moc mênh mông Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm Kỹ thuật thua ông có biết không?" Bà vợ rằng: "Ruộng vẫn nơi này qua mênh mông Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng Ông về vẫn đó chi mà ngại Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công" Ông chồng bực mình: "Này này ông nói có nghe không Ruộng ông; ông cứ để chơi gông Khi nào ông rảnh ông gieo giống Còn không kẻ khác cấm cho trồng" Bà vợ chiụ không nổi gửi tiếp: "Ông à ...cỏ dại lên quá mông Dân cày quê mình cứ ở không Thôi mình làm phước cho họ cấy Ông về thu hoạch...thế là xong"
Há há há!