Lưu ý: - Mọi sao chép phải ghi rõ nguồn và tác giả;
- Nói tục chưởi bậy hông được hoan nghinh.
- Nói tục chưởi bậy hông được hoan nghinh.
(Chiện dất tào lao đọc cho vui, xả chét, có thể có thật mà cũng có thể chỉ là hư cấu. Bạn đọc hông nhất thiết phải tưởng tượng si diễn nhiều, hại thận.)
Anh có tên bạn thân.
Hắn nổi tiếng đầu gấu từ hồi còn bé tẹo.
Võ nghệ hắn thì cao cường thôi dồi! Anh chả biết hắn học võ ở đâu, khi nầu, chỉ biết tự dưng hắn võ nghệ cao cường!
Hồi còn đi học, thỉnh thoảng cao hứng, hắn biểu diễn vài đường quyền.
Bọn anh nhìn nhau lè lưỡi, thằng nầu thằng nấy mặt xanh như đít nhái. Sợ
chết khiếp!Hắn có thể uýnh bại cả chục thằng to con cỡ anh.
Ý anh nói là cả chục thằng bọn anh, hắn uýnh được từng thằng một, mỗi thằng vầu một ngày khác nhau, hông phẩy cùng một lúc.
Chứ chục thằng bọn anh mờ uốn tí mật gấu, cùng nhẩy vầu đè, chắc hắn chết tốt!
Cho đến giờ, mỗi khi tụ tập thác loạn, không lần nầu bọn anh quên gọi hắn.
Có hắn, như có thêm cả chục vệ sĩ, chắc chắn yên tâm, dù với bất cứ sự cố nầu có thể xẩy ra do… diệu!
…
Đã võ nghệ cao cường, hắn còn đẹp giai – tức nhiên chưa bằng anh, nhưng thế là quá đủ!
Đẹp giai + võ nghệ cao cường, dĩ nhiên hắn lấy vợ xinh!
Vợ hắn gái Đào Hàng chính hiệu, xinh nhất Quả Đất**!
Hồi cả lũ còn đang miệt mài cưa cẩm, mỗi lần có tụ tập, bọn anh ngại nhất là hắn đưa người yêu (mụ vợ hắn bi giờ) đến.
Là vì nhìn người yêu hắn, trông sang người yêu mình, cứ như thể vừa tiệc tùng xong phải nhằn đến khúc sắn luộc, bọn anh chán đời, muốn bỏ quách cho dồi.
Người đâu xinh đến thế là cùng! Xinh quá thể loại, xinh đến cả từng cái hắt hơi!
Hồi đám cưới hắn, chính anh mần phù rể.
Bù Uồi, anh tha về bộ complet nhẽ đẹp nhất Quả Đất.
Một ngày đẹp giời, hắn thông báo về đám cưới, và chính thức quàng vầu cổ anh trọng trách phù rể.
Anh khấp khởi mừng thầm, hẳn là dịp tốt diện complet đẹp để làm quen
cưa cẩm em phù dâu, biết đâu, chấm dứt được chuỗi ngày dài cô đơn vô
vị…
Đến hồi đi vầu chi tiết cụ tỉ, anh choáng!Thứ nhất, hắn tuyên bố trưng dụng bộ vét của anh.
Hắn bẩu:
- Bộ complet nầy chỉ dành cho chú rể, hông phẩy cho loại ất ơ lang thang như mầy!
Thứ hai, hắn phổ biến, mần phù rể, mầy phẩy khâu bớt cái mồm mầy lại! (Nhẽ hắn sợ anh dẻo mỏ, lại tán tỉnh cô dâu!?).
Hôm đám cưới, quả thực, anh có hơi… buồn buồn thật, ít nói thật.
Nhìn chú rể trong bộ vét đẹp mạch đờ ìn*** Dìm Bà Bù Uồi, trông sang hoa hậu Quả Đất, anh cứ ước ao: giá là mình ở trong bộ complet ấy…!
…Mụ vợ hắn, gái Đào Hàng có khác, đã xinh đẹp lại còn dịu dàng, thùy mị, khéo ăn khéo nói thôi dồi.
Hồi lấy vợ dồi, anh vưỡn dất
thích đến nhà hắn chơi, cốt chỉ để xem cái cách mụ vợ hắn nói năng
giao tiếp, đặng còn về... dạy lại sư tử nhà mình. Vậy mờ cũng hông
thể nầu cải tạo được con mãnh thú ở nhà. Nhẽ bả hông phẩy
gái Đào Hàng? Nhẽ anh võ nghệ hông cao cường?
Thằng bạn anh số sướng, đã võ nghệ cao cường, lại còn vợ đẹp, vợ khôn!
Anh chỉ băng khoăng mỗi điều, giờ già hói dồi, mờ thằng bạn anh vưỡn cứ cái máu thượng võ anh hùng quá.
Võ nghệ cao cường, hắn dất khoái trò bắt cướp ngoài đường.
Cứ hôm nầu thấy TV đưa tin bắt được tên cướp sừng sỏ nầu ở
Hà thành, thì y rằng người bắt tên cướp ấy chính là hắn! Thế
mới tài!
Sư bố anh Tào Tháo!
Sư bố anh Tào Tháo!
Hắn đã bắt được ối cướp dồi, lại còn được phú lít**** phường tặng đến một xấp giấy khen mới cả bằng khen.
Một đôi lần, anh bẩu hắn:
-
Thôi mầy, bắt cướp là việc của phú lít, mầy tham gia làm chó gì nữa,
chẳng phải đầu cũng phải tai. Nói đổ xuống sông xuống biển, chứ
nhỡ đâu tao mất mẹ thằng bạn tốt...
Hắn khẳng khái:
-
Dưng mờ tính tao thế dồi, gặp cái sự chướng tai gai mắt ngoài đường,
hông giở võ hông được. Thế mầy bẩu võ nghệ cao cường, hông đi bắt cướp
thì ngồi ở nhà mần giề mần giề?
Nghe hắn nói có lý, anh chịu hẳn. Đúng là xứ mình cũng hay thật, ra ngõ, hông cẩn thận đụng mẹ... xe anh hùng!
...
Một lần, bọn anh có ý định tụ tập thác loạn.
Lần ấy, hắn a lô cho anh từ tối hôm trước:
- Nầy, mai đến rủ tao đi, mầy bẩu với mụ vợ tao là bọn mình đi thăm bạn ốm sắp chết nhế nhế...
Anh thấy hơi lạ. Đi uốn diệu đoàng hoàng, chứ có làm gì mờ ám đâu, mờ phẩy nói dối vợ? Dưng mờ cũng chả hỏi.
Sáng sau, đúng theo kịch bản và đạo diễn Khắc Hùa, anh đến rủ hắn.
Vừa đến cửa, anh đã giật mình vì tiếng mụ vợ hắn sang sảng sang sảng từ bên trong, rõ giọng gái Đào Hàng thùy mị nết na:
- Ông cứ ngồi đấy! Hông đi đâu hết! Cứ suốt ngày tụ tập lốc liếc với lão Cẩm, dồi lại bia diệu mới cả thịt chó, hư người, vô tích sự!
Hông hiểu mụ vợ hắn mắng ai? Ai cứ ngồi đấy? Cứ ngồi đâu?
Cẩm đây là Cẩm nầu?
Cẩm đây là Cẩm nầu?
Đến hồi thấy mụ vợ hắn chào đón nồng nhiệt:
- Ah, bác Cẩm đến chơi, mừng quá mừng quá, vợ chồng em cũng vừa nhắc đến bác, mời bác vầu chơi vầu chơi... anh thấy nhẹ cả người!
Thằng bạn anh thì đang ngồi chồm hỗm dưới gầm bàn, thấy hắn đưa nhanh mắt nhìn mụ vợ, dồi hình như mụ vợ hắn cũng gật đầu dất khẽ như là không gật.Từ từ chui ra khỏi gầm bàn, giọng con nhà võ, hắn quát vợ:
- Bà còn đứng đấy làm gì? Đi pha cho tôi ấm trà ngon, nhanh lên!
Thấy mụ vợ hắn dạ một tiếng êm ái, dồi len lét len lét xuống bếp pha trà. Đúng gái Đào Hàng có khác, ngoan thật!
Anh mới hỏi hắn:
- Sâu mầy phẩy ngồi dưới gầm bàn? làm gì dưới đấy?
Hắn trả lời, vẫn khí phách con nhà võ như mọi khi:
- Nhà tao, tao muốn ngồi đâu thì tao ngồi! Mầy hỏi làm giề?
Rồi hắn vừa thở dài có vẻ buồn buồn:
- Thôi, hôm nay bọn mầy đi đi, tao có việc bận dồi, hông đi được đâu!...
vừa nhìn nhìn vầu bếp, như thể sợ cái sự cố đang loay hoay pha trà trong đó bất thình lình nhẩy ra.
Hà hà hà, anh hiểu dồi hiểu dồi.
Cái sự cố ấy hẳn là cái mụ gái Đào Hàng xinh đẹp nết na thùy mị đang pha trà trong kia!
Ghê thật!Đàn bà cần tró gì võ nghệ cao cường!
Đưa khẩu súng hỏng ra dọa may còn ăn thua, chứ đừng nói ba cái võ nghệ tầm phào!
Đàn bà đẹp lợi hại thật!Mờ thằng bạn anh thì đúng là anh hùng dơm, bố khỉ!
Nhở?
______________________________________________
*dơm: đọc là rơm. Là anh biên nhầm.**Hàng Đào: phố buôn bán giầu có nôi tiếng từ lâu đời ở Hà nội. Xinh nhất Hàng Đào mặc nhiên xinh nhất Quả Đất!
***mạch đờ ìn = made in = mần ra ở. Tiếng Inh Lít, bạn anh bẩu thế.
****phú lít = police = công an, cũng tiếng Inh Lít. Bạn anh bẩu thế.
"sư mầy, đè ông à! ông mà dậy được thì mầy chết mới ông!"
nghe dống dọng bạn Cẩm đang hói.
bủi ngủi, bùi ngùi quá...
tục thế mà entry thì “ Sư bố anh, làm chó gì nữa, cần chó gì võ nghệ”.
Lão Cẩm này không chơi được chắc lão là bác sĩ hay làm
quan to. Bác sĩ thì phì phèo hút thuốc lại bảo bệnh nhân:
- Ông bỏ
ngay thuốc lá.
Còn quan
to thì bảo cấp dưới:
- Mày bỏ
ngay tức khắc chuyện vợ nhỏ, nhân tình đi.
Cẩm cũng “vô tích sự” có bằng cấp hoặc giả bị mắng quen tai hay sao ấy.
Ai đời mới nghe:
- Ông cứ ngồi đấy! Hông đi đâu hết! Cứ suốt ngày
tụ tập lốc liếc với lão Cẩm, dồi lại bia diệu mới cả thịt chó, hư
người, vô tích sự!
- Ah, bác Cẩm đến chơi, mừng
quá mừng quá, vợ chồng em cũng vừa nhắc đến bác, mời bác vầu chơi vầu
chơi...
anh thấy nhẹ cả người !
Vô tích sự không thèm chơi là dĩ
nhiên còn bị vợ mắng quen tai tỉnh queo thì lại chơi được. Chẳng biết lão thuộc
hạng nào?
.