Liu ý: - Mọi sao chép phải ghi rõ nguồn và tác giả;
- Nói tục chưởi bậy hông được hoan nghênh.
(Chiện dất tào lao đọc cho vui, xả chét, có thể có thật mà cũng có thể chỉ là hư cấu. Bạn đọc hông nhất thiết phải tưởng tượng sidiễn nhiều, hại thận.)
Anh có tên bạn thân bác sĩ, hồi hổi mần bên bịnh viện Vịt - Phớp.
Đâu như tển hành nghề phụ khoa hay chính khoa gì đới. Cái nầy từ chiên môn ngành y, anh cũng hông chắc phụ hay chính, cái nào ra cái nào.
Anh còn có một lũ bạn hết sức hư đốn, sâu bia sâu diệu và hay nổ nữa.
Đận nầy, nhàn cư, bọn anh cũng hay tụ tập diệu bia rất bê tha thác loạn.
Đám nào cũng vậy, dù là đám quý ông đạo mạo có chức có sắc, thở ra là toàn mùi đạo đức mới tác phong, cho đến đám xe ôm chân đất mắt toét, xong một cuốc xe là xong luôn một phần đời vô vị vô mùi, chăm chăm bọn bỏn, cứ tí diệu tí bia vầu, là y rằng thể nầu cũng lại lộn chiện về bần.
Ở cái mặt nầy, thằng nầu cũng nổ đoành đoành đoàng đoàng khoe khoang về năng lực mới cả thành tích mới cả chiến công mới cả cống hiến, mới cả chinh phục... của mình, rức hết cả đầu.
Bọn anh cũng chẳng ngoại lệ.
Lần nầu cũng vậy, chỉ ngồi im lặng nghe chiện và phá mồi, thằng cha bác sĩ cứ tủm tủm tỉm tỉm, ra điều coi thường lắm.
Đến hồi nghe chừng cả bọn đã nổ hết đạn, thằng bác sĩ mới thủng thẳng chốt hạ:
Chiện chúng mày như c** như c***, được có tí mới ti thì vợ con mất mẹ bâu tiền quà sáng, còn khoe khoang cứ như dân Tiên Quang!
Mẹ, như anh nè, vừa được xem, vừa được khám sờ, cả bườm Vịt lẫn bườm khoai Tây, mờ vưỡn vừa được xiền được xiền mang về! Bọn anh ngồi nghe im phắc.
Xấu hổ!
Nhìn thằng cha bác sĩ cứ vênh vênh cái mặt, rõ vẻ tự hào. Trông đến ghét!
Mà ngẫm sự đời kể cũng oái oăm.
Thằng cha bác sĩ lìu tìu, vừa được sờ vừa được xiền, ấy là vì người đời còn cần hắn sờ, mời hắn sờ, thích hắn sờ, phẩy giả xiền là đương nhiên. Đằng nầy, bâu nhiêu thằng, chức sắc hẳn hòi, ăn còn hông đến đọi, nói còn hông nên nhời, chả tích sự chó gì cho đời, vậy mờ vưỡn tự tiện đến xem chỗ này, ngó chỗ kia, sờ sờ nắn nắn, nổ nổ nổ nổ, xong cũng đòi ôm xiền về.
Thằng cha bác sĩ tự hào là phải. Tển có quyền tự hào.
Còn như bọn anh, chỉ giỏi nổ đoành đoành đoàng đoàng, vài ba chinh phục lẻ tẻ, có gì mờ tự hào?
Nghe tên bạn bác sĩ nói, anh cứ tiếc. Giá kể ngày xưa, anh cũng đi học cái nghề khám khám sờ sờ ấy, thì giờ cũng kiếm được ối xiền, lại sướng, đỡ phẩy nổ!?
Tiếc quá tiếc quá!
Nhở?
- Nói tục chưởi bậy hông được hoan nghênh.
(Chiện dất tào lao đọc cho vui, xả chét, có thể có thật mà cũng có thể chỉ là hư cấu. Bạn đọc hông nhất thiết phải tưởng tượng sidiễn nhiều, hại thận.)
Anh có tên bạn thân bác sĩ, hồi hổi mần bên bịnh viện Vịt - Phớp.
Đâu như tển hành nghề phụ khoa hay chính khoa gì đới. Cái nầy từ chiên môn ngành y, anh cũng hông chắc phụ hay chính, cái nào ra cái nào.
Anh còn có một lũ bạn hết sức hư đốn, sâu bia sâu diệu và hay nổ nữa.
Đận nầy, nhàn cư, bọn anh cũng hay tụ tập diệu bia rất bê tha thác loạn.
Đám nào cũng vậy, dù là đám quý ông đạo mạo có chức có sắc, thở ra là toàn mùi đạo đức mới tác phong, cho đến đám xe ôm chân đất mắt toét, xong một cuốc xe là xong luôn một phần đời vô vị vô mùi, chăm chăm bọn bỏn, cứ tí diệu tí bia vầu, là y rằng thể nầu cũng lại lộn chiện về bần.
Ở cái mặt nầy, thằng nầu cũng nổ đoành đoành đoàng đoàng khoe khoang về năng lực mới cả thành tích mới cả chiến công mới cả cống hiến, mới cả chinh phục... của mình, rức hết cả đầu.
Bọn anh cũng chẳng ngoại lệ.
Lần nầu cũng vậy, chỉ ngồi im lặng nghe chiện và phá mồi, thằng cha bác sĩ cứ tủm tủm tỉm tỉm, ra điều coi thường lắm.
Đến hồi nghe chừng cả bọn đã nổ hết đạn, thằng bác sĩ mới thủng thẳng chốt hạ:
Chiện chúng mày như c** như c***, được có tí mới ti thì vợ con mất mẹ bâu tiền quà sáng, còn khoe khoang cứ như dân Tiên Quang!
Mẹ, như anh nè, vừa được xem, vừa được khám sờ, cả bườm Vịt lẫn bườm khoai Tây, mờ vưỡn vừa được xiền được xiền mang về! Bọn anh ngồi nghe im phắc.
Xấu hổ!
Nhìn thằng cha bác sĩ cứ vênh vênh cái mặt, rõ vẻ tự hào. Trông đến ghét!
Mà ngẫm sự đời kể cũng oái oăm.
Thằng cha bác sĩ lìu tìu, vừa được sờ vừa được xiền, ấy là vì người đời còn cần hắn sờ, mời hắn sờ, thích hắn sờ, phẩy giả xiền là đương nhiên. Đằng nầy, bâu nhiêu thằng, chức sắc hẳn hòi, ăn còn hông đến đọi, nói còn hông nên nhời, chả tích sự chó gì cho đời, vậy mờ vưỡn tự tiện đến xem chỗ này, ngó chỗ kia, sờ sờ nắn nắn, nổ nổ nổ nổ, xong cũng đòi ôm xiền về.
Thằng cha bác sĩ tự hào là phải. Tển có quyền tự hào.
Còn như bọn anh, chỉ giỏi nổ đoành đoành đoàng đoàng, vài ba chinh phục lẻ tẻ, có gì mờ tự hào?
Nghe tên bạn bác sĩ nói, anh cứ tiếc. Giá kể ngày xưa, anh cũng đi học cái nghề khám khám sờ sờ ấy, thì giờ cũng kiếm được ối xiền, lại sướng, đỡ phẩy nổ!?
Tiếc quá tiếc quá!
Nhở?